Site icon CHỮA BỆNH ĐƠN GIẢN

TỤNG CA BẤT SINH

 

TỤNG CA BẤT SINH

KỆ TÁN THÁN.

 

Phật tánh hằng lưu xuất

Không tự cũng không tha

Như mưa nhuần vạn vật

Tùy duyên vui mọi nhà!

Người ngu thường giữ lấy

Cành mai một giọt sương

Chưa từng ra biển thấy

Diệu dụng của vô cùng!

Kẻ mê chợt thức dậy

Thấy đời giấc mơ phai

Chơi trong vòng huyễn mộng

Nào dính chút trần ai!

Tôi nay đảnh lễ Phật

Mười phương tam thế Tăng

Quy y dòng chánh pháp

Nguyện uống nước tại nguồn.

 

 

◦01◦

Đi Đông Đi Tây

Như Vào Lửa Nước

Áo Thầy Vàng Rực

Đại Thừa Tiểu Thừa!

◦02◦

Trên đồi thông nướng củ lang

Uống vài ngụm rượu dưới trăng

Trời Đà Lạt thơm mùi con gái

Con – gái – quê – hương – tài – hoa – bạt – tụy – siêu – quần !

 

.

◦03◦

Anh tự nhận con chó sủa trăng

Tuổi thơ đau buồn Lữ Thứ

Bỗng hóa thân thành triệu Mặt Trời

Đi bơ vơ như Khổng Tử

.

◦04◦

Có cái gì rất ấm

Như âm thanh “OM” !

Tan dần trong vũ trụ

“Sắc tức thị không”!

.

◦05◦

Chợt ngộ vô sanh là thế ấy

Lận lừa chi nữa pháp viên thông

Mở miệng nín thinh làm một gậy

Ta bà tả biến hiện tâm không !

 

 

◦06◦

Em ở trời Tây buồn lạnh lắm

Xa người lên núi nhớ Đông phương

Một hôm Vang – Động – Lòng – Nghe – Lắng

Trở lại trần gian huyễn mộng còn !!!

 

 

◦07◦

Từ bữa nọ thấy sương buồn dưới núi

Nghe vu vơ mục tử gọi trâu về

Em lạnh lắm mấy lần chân theo bước

Đường gieo neo mờ mịt hỏi trời quê

Chợt đứng lại tần ngần hai tay trắng

Giọt vô biên thường trụ vẫn chưa hề…!

 

 

◦08◦

Chỉ ông cảnh Tịnh Độ

Ông cười khà khà khà

Bảo ông rơi Uế Độ

Ông lại cười ha ha.

 

 

◦09◦

Mãi vui uống chén rượu nồng

Tỉnh ra mới biết cái Lòng Vòng say.

 

◦10◦

Duy chỉ một con đường

Đi vào cõi Chân Thường

Không thuận cũng không nghịch

 

Ôm trọn vẹn Yêu Thương

 

 

◦11◦

Bất sinh bất diệt

Thường hay thi thiết

Vô lượng cõi không

Mà vẫn tịch diệt !

 

 

◦12◦

Phước họa chẳng màng

Ngay đó thấu thoát

Tùy duyên nói nín

Trực tâm rõ ràng

 

 

◦13◦

Tịnh độ trang nghiêm bằng lục tự

Nhàn du chùa tháp khắp trời quê

Phật tâm lưu lộ thành nghe thấy

Nghe thấy chưa từng có thấy nghe !

 

◦14◦

Cưỡi ngựa xem hoa là phải

Tuy nhiên như thế chưa xong

Phải Biết hoa người và ngựa

Bổn lai lìa tướng có không.

 

Có không dứt sạch rồi mới nói

Không có tùy nghi tự tại làm

Nơi đây hoa ngựa người chẳng thấy

Chẳng thấy mà hay hoa nở tàn !

 

“Chẳng thấy ai hay hoa nở tàn ! “ ?

 

 

◦15◦

Mười năm rồi chết hết dại khôn

Bây giờ mới Biết tức là Sống !

Chơn vọng từ nay như chiếc sõng

Đưa người đưa kẻ muốn qua sông.

 

 

◦16◦

Suốt một đời lận đận

Hết Đạo rồi lại đời

Một mái nhà trống nắng

Còn một khoảng sân chơi !

Nhớ ai người về núi

 

Ai nhớ lại quê nhà

Suốt một đời dong ruổi

Rồi cũng sẽ buông xa.

 

Hóa thân vào tĩnh tọa

Báo thân hỷ lạc thần

Pháp thân tìm chẳng thấy

Chẳng thấy thấy Pháp thân !

 

“Bổn lai không một vật”

Không  – một – vật cũng không

Thôi một đời tìm Đạo

Ngọn gió đùa bến sông !

 

 

◦17◦

Ích gì những hiểu biết của anh

Bên cạnh nhà có lỗ cống

Hãy trút sạch vào đó,

một lần !

Rồi sẽ nghe

Giòng suối mát,

chưa từng !

 

 

 

 

◦18◦

Tất cả vấn đề

Đều tùy tâm khởi

Khám phá Tự Tâm

Đột nhiên giải thoát.

 

 

◦19◦

Chúng sinh có chỗ nương

Nên ba chìm bảy nổi

Chư Phật tịch diệt không

Chưa từng thấy mộng thực.

 

 

◦20◦

Ngã pháp tiêu dung

Thiện ác đều dùng

Vọng sinh tri kiến

Tự chuốc họa ương.

 

 

◦21◦

Biết quá hiện vị lai

Trước sau đều chẳng được

Bữa điểm tâm cười khướt

Nhậu một chầu lai rai.

 

◦22◦

Sinh tử liền dùng

Vượt ngoài mê ngộ

Liên hệ chẳng không

Nắm buông chẳng có

 

 

◦23◦

Sinh tử vốn không

Mê ngộ chẳng có

Tùy gương ảnh hiện

Biết giặc liền xong.

 

 

◦24◦

Thõng tay vào chợ

Chẳng thấy một người

Bỉ thử đâu sanh

Tam giới nào khổ.

 

 

◦25◦

Làm gì ? Nghĩ gì ?

Lời là đại đạo

Lời là ma cỏ

Chơn vọng vô y

 

◦26◦

Đạo chẳng vô cùng

Pháp không hữu hạn

Phật là Tự Tại

Vô hữu thung dung.

 

 

◦27◦

Chỉ thấy Em

Chưa phải

Là em !

 

 

◦28◦

Đạo như giấc chiêm bao

Tâm như trò huyễn thuật

Pháp như trời mây nổi

Phàm thánh như ảnh bào….

 

 

◦29◦

Mục đích của Con Người ( ?)

Là Rong Chơi

Không Mục Đích

Trong Vô Biên Cõi Đời.

 

 

◦30◦

Học Đạo không như

Rót nước vào lu

Mỗi ngày mỗi giọt

Đầy tràn là “Phải”

Trực nhận Muôn Đời

Mình là Rỗng Suốt

Như chiếc trống trời

Theo gió động  tịnh.

 

 

◦31◦

Không có gì qua đi

Không có gì ở lại

Chỉ có một Hiện Tại

Của Anh và của Em

 

 

◦32◦

Khi thân bạn đau

Bạn hãy Lắng Nghe

Cơn đau của bạn

Khi tâm bạn buồn

Bạn hãy Lắng Nghe

Nỗi buồn của bạn

Bạn chỉ Lắng nghe

Cơn đau nỗi buồn

Như đang xem cảnh

Cảnh vui hay sầu

Chưa hề là Bạn

( Kẻ Lặng Lắng Nghe).

 

 

◦33◦

Nếu có một chúng sinh

Được chánh đẳng chánh giác

Thì vô số chúng sinh

Cũng được như thế ấy

Còn một chúng sinh nào

Chưa thành Phật viên mãn

Đại Niết Bàn chẳng bỏ

Dù một chúng sinh nào.

 

 

◦34◦

Đầu sào trăm trượng

Nhảy thêm một bước

Thấy gì nữa không

( Trăng trong đáy nước).

 

 

◦35◦

Đạo chẳng hữu và vô

Pháp không thiện và ác

Tất cả tùy tâm ngươi !

Tất cả tùy tâm ngươi

Thiên đường hay địa ngục

Chơn vọng và năng sở

Là pháp huyễn của ngươi !

Đạo pháp không xa gần

Tùy tâm ngươi ứng hiện

Không nhiễm chẳng không nhiễm

Sự Thực ngoài nghĩ bàn !

Tâm không thế giới không

Thập phương tam thế không

A Di Đà Phật đó

Nào từng cách ly ông !

 

 

◦36◦

Tâm hiện tiền viên mãn

Không thiếu cũng không dư

Thiếu dư như nằm mộng

Thấy mất còn chu du.

 

◦37◦

Có chẳng từ đâu đến

Không chẳng đi về đâu

Có không tùy duyên hiện

Tìm duyên chẳng thể thành !

Pháp tính là duyên khởi

Duyên khởi tức chân không

Rốt ráo chưa từng khởi

Dù là khởi pháp không.

 

 

◦38◦

Khi anh còn ngu

Chơn sư liền biết

Khi anh chợt ngộ

Liền biết chơn sư.

 

 

◦39◦

Có khi nào ông hỏi

Vì sao ông sinh ra

Cùng trời đất bao la

Rồi bỗng dưng diệt mất ?

Thực ra ông chưa từng

Sinh ra hay diệt mất

Chỉ là Một Chân Thật

Ứng hóa vật vô cùng !

Thiên đường hay địa ngục

Như vui buồn nương nhau

Là ảo ảnh tương thành

Không một chút sự thực !

Thượng Đế và Vũ Trụ

Dù có hay là không

Đâu can hệ đến ông

Nếu thực sự giải thoát !

Nếu thực sự giải thoát

Ông không ngại một vật

Vật không ngại nơi ông

Chỉ là Một Chân Thật !

Không làm sao giải thoát

Nếu chẳng ngộ nơi ông

Có Một Vật Chân Thật

Tướng vô tướng đều “không” !

Tuy “không” mà ứng hóa

Các duyên như mất còn

Nhưng vẫn chân thật “không”

“Không” cũng chẳng tên gọi !

Còn gì ông nắm bắt

Để làm của riêng ông

Hay là một của chung

Trời đất và muôn vật !

 

 

◦40◦

Tâm này là Phật

Tâm này là Ma

Đập nát Tâm ra

Không thấy Ma Phật.

 

 

◦41◦

Chỉ lo không đạt Đạo

Ngại gì tham sân si

Tham sân si là Đạo

Khi chuyển được tình mê !

Chỗ chuyển không chỗ chuyển !

Biết giả tức là chơn

Chơn chưa từng lìa giả

Dù giả chẳng như chơn !

Giả chơn đều tịch lặng

Ngã pháp tự mê sanh

Đạo còn không thể được

Tham sân si nào thành !

 

 

◦42◦

Mặc dù có tối sáng

Nhưng chẳng rời chân như

Chiếu soi từ vạn cổ

Nếu thể chứng chân như

Sẽ không còn các khổ

Và sáng tối tự như.

 

 

◦43◦

Biết vọng là ai biết ?

Cái biết đó nào chơn !

Vọng chơn đều buông hết

Cái biết đó còn không ?

Cái Biết đã không còn

Nóng lạnh gặp liền biết

Rõ ràng chẳng phải không

Chỉ là không dấu vết !

 

 

◦44◦

Mê là tâm mê

Ngộ là tâm ngộ

Ngộ rồi biết không tâm

Không tâm còn chẳng có

Mê Ngộ chỗ nào thành !

 

 

◦45◦

Cảnh duyên không xấu tốt

Xấu tốt tại nơi tâm

Xoay tìm tâm chẳng thấy

Xấu tốt thật khó tầm !

 

 

◦46◦

Muốn vào cửa “không”

Chỉ không hết thảy

Hết thảy cũng không

Tha hồ bay nhảy.

 

 

◦47◦

Tâm không chiếc bóng

Tùy bóng thấp cao

Bước lên bước xuống

Không trật chỗ nào !

 

◦48◦

Vũ Trụ là Tâm

Chỗ nào năng sở

Chỉ toàn trò đùa

Ai người nắm bỏ.

 

 

◦49◦

Gặp Phật nói Phật

Gặp ma nói ma

Phật ma chẳng tránh

Chỗ nào vướng sa !

 

 

◦50◦

Cái gì nổi lên

Cái gì lặng mất

Nơi tâm thức mình

Đều là chẳng phải !

Nổi lên lặng mất

Chẳng phải là mình

Đâu cần nắm bỏ

Tự tánh phân minh !

 

 

◦51◦

Phật là gì ?

Như em biết đó !

Như anh biết đó !

Pháp là gì ?

Anh không hiểu !

Em không hiểu !

 

 

◦52◦

Không chê pháp nhỏ

Chẳng khen pháp lớn

Pháp lớn pháp nhỏ

Đủ duyên vào Đạo

( Đều quy về Đạo).

 

 

◦53◦

Tâm chạy theo cảnh

Cảnh lại sinh tâm

Đầu ?Đuôi ? Trụ xứ ?

Chỉ bảo là lầm !

 

 

◦54◦

Bốn bệnh, ngũ ma

Là chuyện trong nhà

Chủ nhân Tỉnh Thức

Chẳng giết chẳng tha.

 

 

 

◦55◦

“Ai ?” Là chỗ sống chết!

Biết được ai, ai biết

Người này thõng hai tay

Vào chợ không còn mất !

 

 

◦56◦

Mười phương phân thân Phật

Không ngoài một sợi lông

Một sợi lông vô lượng

Vô lượng một sợi lông !

 

 

◦57◦

Khi sanh chưa từng sanh

Khi diệt chưa từng diệt

Sanh diệt vì tương tục

Biết tương tục :Vô sanh !

 

 

◦58◦

Muôn pháp dường như hai

Vì có tâm năng sở

Thiết lập ba cảnh khổ

Lưu chuyển khắp trần ai.

 

 

◦59◦

Nhân duyên là một niệm

Một niệm đủ nhân duyên

Tìm nhân duyên và niệm

Không có cũng không không.

 

 

◦60◦

Phật Pháp Đầy Đủ

Trong Tiếng Hét Này

Một Tiếng Hét Này

Bảo Ông Tự Tại !

Một Tiếng Hét Này

Ông Làm Sao Hiểu

Hiểu Cùng Chẳng Hiểu

Cũng Tiếng Hét Này !

Chỗ Nào Không Phải

Là Tiếng Hét Này!

Chỉ Thôi Vọng Cầu

Ngay Đó Liền Phải !

 

◦61◦

Sao anh không nói

Phải chăng kẹt lời

Nếu vì kẹt lời

Nín thinh cũng kẹt !

Mưa sa nắng dội

Hết ngày lại đêm

Phải thời, phi thời

Chưa từng có nói !

 

 

◦62◦

Trong tay không một gậy

Do người mà hiện gậy

Nói Tâm với Vô Tâm

Khai hóa chưa từng bậy !

 

 

◦63◦

Chơn như chẳng phải không

Tự Tánh chẳng động tịnh

Động tịnh tức là “không”

Thể Tâm chẳng lìa Dụng

 

 

◦64◦

Tâm Lăng già tịch lặng

Trí Bát Nhã chiếu soi

Nhà Hoa Nghiêm vô ngại

Duy Ma Cật mỉm cười

Lý Lăng Nghiêm chẳng cãi

Sự Pháp Hoa không lời

Tòa Kim Cang bất hoại

Thân Niết Bàn rong chơi

Trăng Viên Giác tròn sáng

Địa Tâm Quán phi thời

Địa Tạng đâu chỗ có

Gương Bảo Tích trao đời…

Trường – Trung – Tương – Tăng – Tạp…

Cái gì là Phật pháp ?

Người diễn bày là Ai ?

Truyền nhau một Tiếng Quát !!!

 

 

 

◦65◦

Tánh chẳng ở giữa

Tướng không trong ngoài

Trong ngoài giữa dứt

Tánh tướng không hai

Không hai vô sở đắc

Vô sở đắc cũng không

 

Táng tướng chưa từng mất

Như hoa đốm trời không.

 

 

◦66◦

Cái gì cũng là mình !

Mình là cái gì vậy ?

Như người đang đội nón

Quên đi tìm lăng xăng

Gặp người chỉ giùm nón

Hết cuộc tìm lăng xăng.

 

 

◦67◦

Mình là mình đó

Không phải nọ kia

Chớ sinh vọng tưởng

Tức ngay liền đó

Mình là nọ kia.

 

 

◦68◦

Một chữ còn chẳng đụng

Nói gì thơ với tụng

Đạo là cái – không – biết

Gặp duyên biết liền dụng

 

( Ứng duyên liền biết dụng).

 

 

◦69◦

Liễu sanh tức thoát tử

Đạt Lý là Sự thành

Sinh tử vốn không hai

Sự lý đâu trình thử !

 

 

 

 

◦70◦

Sáng nay buồn muốn chết

Như mây mù đen mưa

Bỗng nhiên niềm vui đến

Như bầu trời xanh trưa !

Mới biết buồn vui thế

Rỗng suốt khắp bốn mùa

Chưa từng nơi dừng trụ

Buông nắm đều đi qua !

 

◦71◦

Dù bạn biết trước

Việc trăm năm sau

Cũng không giải thoát !

Nếu bạn giải thoát

Một sớm mai sau

Dù bạn chẳng biết

Cũng chẳng hề sầu !

 

◦72◦

Mở miệng gặp Tổ Sư

Nín thinh như Văn Thù

Lục thông động sáu cách

Các căn khai diệu từ.

 

 

◦73◦

Mê tự tánh duyên khởi

Nên suốt kiếp chạy ngoài

Thấy có mình có cõi

Cùng các thứ lai rai…

Ngộ tự tánh duyên khởi

Dù ở trong các cõi

Cùng các thứ lai rai

Cũng không hề mắc lỗi.

 

◦74◦

Các pháp vốn “không hai”

Lại chẳng phải chỉ “một”

Một, hai, đồng, dị….dứt

Pháp pháp là Như Lai.

 

 

 

◦75◦

Tự tánh tức Biết khắp

Biết khắp tùy duyên dụng

Tuy dụng không chỗ dụng

Chỗ nào chẳng dụng khắp.

 

 

◦76◦

Nếu nắm thì thành ma

Nếu buông thì thành bệnh

Buông nắm tùy duyên qua

Thánh phàm dùng được hết.

 

 

◦77◦

Tâm theo duyên là Thức

Tâm tịch diệt là Trí

Theo duyên cùng tịch diệt

Can hệ đến chi Tâm !

 

 

◦78◦

Đau thương về đổ bộ

Trên dãy núi hồng trần

Nhờ nhơn duyên Chánh pháp

Tôi niệm Phật ma tan.

 

 

◦79◦

Nếu không có tác phẩm

Sao gọi là nhà văn

Đóng cửa ba ngày nhốt

Tiếng hét vỡ trời xanh.

 

 

◦80◦

Xưa nay mình lật ngửa

Bây giờ thử lật sấp

Té ra một bàn tay

Chơi hai lần sấp ngửa.

 

 

 

◦81◦

Hạnh phúc thật gần gũi

Như chân lý muôn đời

Chỉ cần không có tuổi

Sống chết dễ như chơi.

 

 

 

◦82◦

Viết văn thật là sướng

Như yêu em lần nữa

 

◦83◦

Đọc sách thật là vui

Như người đui có mắt

 

 

◦84◦

Tham thiền dễ bị ghiền

Như cà phê uống đậm.

 

 

◦85◦

Bắt chước mấy con chim

Kiếm sống thật là nhàn.

 

 

◦86◦

Mình sống như đã chết

Sinh tử dẹp yên rồi

Cuộc đời vui hơn tết !

 

 

◦87◦

Nơi đây phút giây này

Nhân và quả tròn đủ

Đâu là cái vòng tròn

Để chui vào mê ngủ.

 

◦88◦

Tôi có thể làm thơ

Như đi tiêu đi tiểu

Xin bạn đọc thơ tôi

Như đi tiêu đi tiểu.

 

 

◦89◦

Sống như là chiêm bao

Chưa lúc nào làm chủ

Được giấc mộng của mình

Làm chủ giấc mộng mình

Bạn tha hồ chiêm bao.

 

 

 

◦90◦

Không có tội lỗi nào

Ngoài trừ ta không biết

Dòng nhân quả thắt buộc

Giống như là chiêm bao.

 

 

◦91◦

Nếu bạn không nằm mộng

Suốt đời bạn chẳng biết

Cuộc chiêm bao là gì.

 

◦92◦

Tâm của bạn ở đâu

Chỗ nào lại chẳng có

Chỗ nào lại chẳng không

Tự do chưa từng có.

 

 

◦93◦

Con nên nhìn nồi cơm

Con nên nhìn hố rác

Như một lần cuối cùng

Như một lần thứ nhất.

 

 

◦94◦

Niệm Phật là vô niệm

Vô niệm là vô tướng

Vô tướng tức là Tâm

“Hạnh phúc” không gì bằng.

 

 

◦95◦

Tâm sinh đủ mọi thứ

Tâm diệt hết trọi trơn

Tâm chưa từng lai khứ

Sao có thể mất còn

Mất còn không thể được

 

Sinh diệt vốn là “không”

Tâm chưa từng sinh diệt

Chỉ toàn chuyện vân mồng.

 

 

◦96◦

Nhân quả chính là mình

Ngoài mình không có luật

Do đó bạn cứ chơi

Trò nào bạn thích nhất.

( Nhân quả là Tự Do !)

 

 

◦97◦

Tham sân vốn vô tội

Bạn cứ việc tham sân

Miễn là đừng có “si”

Nếu không thì lạc lối.

 

 

◦98◦

Sao lại gọi là “si”

Có lẽ chỉ một bi

Vì say nên thấy khác

Một bi thành ba bi !

 

◦99◦

Muốn không say đừng uống

Rượu đế thật là nhiều

Nên ăn chay niệm Phật.

 

 

◦100◦

Tất cả đều chết hết

Thì còn lại cái gì

Phải chăng là cuộc sống

Của Phật Tỳ Bà Thi.

 

 

◦101◦

Cả thế giới tu hành

Tùy theo chỗ chấp trước

Mà sở nguyện được thành

Riêng Phật không chấp trước

Làm sao có thể thành !

 

 

◦102◦

Thế giới tràn ngập lửa

Tuy nhiên không thể hiện

Đốt cháy sợi tơ lông

Nếu chưa đủ…điều kiện !

 

◦103◦

Thế giới tràn ngập Phật

Tuy nhiên không thể đạt

Nếu chẳng chịu tu hành

Phá bỏ mọi tơ duyên.

 

 

◦104◦

Phá bỏ mọi tơ duyên

Không gì bằng tham thiền

Tham thiền là “nhìn thấy”

Rõ ràng mọi tơ duyên.

 

 

◦105◦

Nhìn thấy mọi tơ duyên

Một cách thật rõ ràng

Thì đâu còn phá bỏ

Dù một chút tơ duyên.

 

 

◦106◦

Dù một chút tơ duyên

Nằm trong lòng rất đẹp

Cũng đủ làm đảo điên

Khắp ba nghìn giọt mộng.

 

◦107◦

Dòng Thức triền miên cong

Cũng ví như hư không

Lại qua đều chẳng được

Lấy bỏ chừng nào xong.

 

 

◦108◦

Thức tình nguyên “rỗng suốt”

“Rỗng suốt” mà Hư không

Hư không thành bóng hiện

Bóng hiện Trí chơn thường !

 

 

◦109◦

Có người nói Thái cực

Có kẻ bảo Hư vô

Có con cho Thượng đế

Có thằng gọi Mơ hồ….

Sinh ra bao cớ sự.

 

 

◦110◦

Vì si mê nên nói

Cái này sinh cái kia

Phật chưa từng có nói

Cái gì sinh cái gì.

 

 

◦111◦

Tùy mê mà lập phá

Tạm nói duyên phi duyên

Vạn pháp chưa từng khởi

Khởi không khởi đều điên.

 

 

◦112◦

Vô lượng lần sinh diệt

Dòng nhân quả luân lưu

Đều do mê bản tánh

Thấy có ra có vào !

 

 

◦113◦

Thành Phật hay không thành

Dòng Tâm kia vẫn thế

Không cầu thành không thành

Mọi sự chảy an nhiên.

 

 

◦114◦

Cảm ơn em chiêm bao

Dù ngủ hay là thức

Dù sống hay là chết

Tôi vẫn còn chiêm bao.

 

◦115◦

Tôi nằm mộng ra tôi

Đâu cần ông Thượng đế

Ông Thượng đế cần tôi

Sinh ra ông từ mộng

Để nói chuyện cho vui.

 

 

◦116◦

Căn bản của tu hành

Là nhận chịu tất cả

Những lỗi lầm chúng sanh

Phát xuất tự nơi anh !

 

 

◦117◦

Giải thoát vốn vô tướng

Giác ngộ vốn vô sanh

Làm sao bạn biết được

Khi còn ở trong tướng.

 

 

◦118◦

Hữu hạn là vô cùng

Chỉ khi nào nhân quả

Được thấy biết rõ ràng

Mà không sinh phân biệt.

 

 

◦119◦

Quả núi đầu sợi lông

Biết được chuyện méo tròn

Bạn lo gì xấu tốt

Chỉ cá hóa ra rồng.

 

 

 

◦120◦

Một lần ra biển tắm

Thấy nước là nước không

Hai lần ra biển tắm

Thấy sóng là sóng không

Ba lần ra biển tắm

Thấy biển là biển không

Bốn lần ra biển tắm

Thấy tắm là tắm không.

 

 

◦121◦

Tôi chưa từng thấy có

Cũng chưa từng thấy không

Nên chưa từng vấn đáp

Về ngọn hay về nguồn.

 

 

◦122◦

Thế giới ba nghìn mộng

Lốm đốm tợ như không

Chẳng mất lại chẳng còn

Tuy nhiên chưa từng cũ !

 

 

◦123◦

Sóng dù lớn như thần

Hay như giọt sương lăn

Cũng không ngoài biển nước

Xanh như chưa từng xanh !

 

 

◦124◦

Chết đây lại sanh kia

Chúng sanh nhiều hay ít

Hình dung như bọt nổi

Biển nước chưa từng lìa.

 

 

◦125◦

Từ quá hiện vị lai

Chỉ toàn là Diệu Dụng

Mọi sự xảy ra rồi

Sao không nhận thực tướng

Lại lo sầu quẩn quanh ?

 

 

 

◦126◦

Hiện tiền vô hạn

Toàn mãn nghiệp nhà

Chư Phật hằng sa

Cúng dường thích thản.

 

 

◦127◦

Thực ra tôi muốn gì

Tôi chẳng muốn gì thực

Chỉ toàn chuyện li ti

Như chim trời cá nước.

 

 

◦128◦

Khi tôi thực tự do

Một cách vô điều kiện

Thì đâu cần phải lo

Rong chơi trong tù ngục.

 

 

◦129◦

Khi thực sự là Phật

Thì vô tình hữu tình

Thảy thảy đều như Phật

Tiêu tan cặp kính màu.

 

 

◦130◦

Con gà mái tục tác

Con gà cồ ó o

Mọi sự đều tròn vo

Sao bạn còn tạo tác.

 

 

◦131◦

Con gà mái có trước

Còn gà cồ có sau

Thực ra đâu phải thế

Tại Tình Yêu ban đầu.

 

 

◦132◦

Tại Tình Yêu ban đầu

Nên chúng ta cùng có

Bình đẳng thật như nhau

Nồi nào úp vung nấy.

 

 

◦133◦

Một bài thơ

Như tượng Phật

Chúng ta đọc

Một bài thơ

Như trẻ thơ

Nhìn tượng Phật.

 

 

◦134◦

Bao nỗi ưu phiền

Chúng ta từng được biết

Nhưng cái Biết

Thì chúng ta quên !

 

 

◦135◦

Vô thủy tức chỗ này

Vô chung tức hôm nay

Vô minh và Bản giác

Không rời khỏi Chân Thầy.

 

 

 

◦136◦

Bậc chánh đẳng chánh giác

Dù có ôm bình bát

Cũng ở trong chánh giác

Tôi chưa thành chánh giác

Thấy Phật ôm bình bát.

 

◦137◦

Bạn thật mê tín

Nếu không tin ở mình

Về tất cả mọi chuyện !

Về tất cả mọi chuyện

Không chi ngoài nhất niệm

Vô thủy lại vô chung

Hết tròn rồi méo đến.

 

 

◦138◦

Em hồng nhan tốt đẹp

Kể từ chân lên đầu

Làm sao tôi có thể

Trang nghiêm cõi Phật nào.

 

 

◦139◦

Trong tim tôi bỗng nở

Đóa hoa vàng ngát hương

Thắm tươi màu Tịnh Độ

Giữa mùa trăng vô thường.

 

 

◦140◦

Tôi sinh ra mùa đông

Em sinh ra mùa hạ

 

Thu phai về rắc lá

Vàng hoa nở xuân hồng.

 

 

◦141◦

Chặt đứt hai bên

Nghi tình lồ lộ

Đêm Tối Vô Biên

Đêm Tối Vô Biên !

Chạm duyên liền cháy

Trăm triệu Mặt Trời

Mở toang Không Đáy

Vỡ tan Không Đáy !

 

 

◦142◦

Hễ có mục đích

Liền có phương tiện

Viên Giác không không

Cần gì đốn tiệm.

 

 

◦143◦

Tìm Tâm không thể được

Pháp vốn lìa có không

Tự do ngoài nắm bắt

 

Biết thế vẫn chưa xong !!

 

 

◦144◦

Nơi vọng chớ khởi vọng

Nơi chơn chẳng thấy chơn

Vọng chơn đều tịch diệt

Sinh tử Niết bàn KHÔNG.

 

 

◦145◦

Tất cả Tánh không

Tánh không cũng không

Nếu không duyên liễu

Chơn vọng khó phân.

 

 

◦146◦

Nếu có chỗ hiểu

Ắt có chỗ hành

Nếu không chỗ hiểu

Còn chỗ nào hành ?

 

Đạo không thể hiểu

Cũng không thể hành

Những hành cùng hiểu

 

Tạo tác từ anh.

 

Nếu anh không có

Đạo tự hiểu hành

Siêu việt nhân quả

Chẳng lìa sắc thanh.

 

 

◦147◦

Ngôn ngữ nghĩ bàn

Đều là Đại Đạo

Chấp thực tưởng lầm

Vô ngôn khác ngữ

Bèn có hai đàng

Phải cùng chẳng phải.

 

 

◦148◦

Pháp không sanh chẳng diệt

Tâm chưa từng đến đi

Đất bằng luôn dậy sóng

Chỉ tự mình phân ly.

 

 

◦149◦

Cúng dường Tam thế Phật

Chỉ bằng một niệm thôi

Cũng sẽ thành chánh giác

Sau khi bỏ vọng cầu.

 

 

 

◦150◦

Xem chúng sinh như Phật

Đang vui đùa huyễn pháp

Quyết định tâm người này

Cùng Bồ tát không khác.

 

 

◦151◦

Tâm cảnh như hoa đốm

Lúc nào cũng lăng xăng

Chớ cầu tìm an ổn

Chỗ này hay chỗ kia.

 

Chỗ này hay chỗ kia

Thời này hay thời khác

Chỉ là ở tâm ngươi

Phá vỡ tâm ý thức

Liền chuyển hóa tâm ngươi

Tâm ngươi là Tâm Phật !

 

 

◦152◦

Các lão thường bày đặt

Những cái bẫy kỳ quặc

Như đầu mình chân qua

Duy đuôi là chẳng lọt.

 

Lọt cùng không qua dẹp

Tùy duyên bay lượn khắp

Cửa không, đâu trong ngoài

Chỗ nào lọt chẳng lọt.

 

 

◦153◦

Tâm pháp viên mãn

Tự mình lăng xăng

Nói buông nói nắm

Thành một thành không

Nhất niệm vô tâm

Chỗ nào một pháp

Chỗ nào không pháp

Nói pháp nói tâm

Nói nắm nói buông

Chỉ vì ông đáp

Rốt ráo là ông

Tìm ông vô đắc.

 

◦154◦

Nếu ông chứng thực tướng

Muôn pháp liền quy chơn

Mỗi mỗi là tự tánh

Chỗ nào gọi có không.

 

 

◦155◦

Bản tâm ông sẵn có

Lo gì Phật với ma

Chỉ một lần khám phá

Tâm Phật vốn không ma.

 

 

◦156◦

Biết ma là tích chứa

Luôn biến đổi trở thành

Không bao giờ viên mãn

Buông bỏ, Phật liền thành.

 

 

 

 

◦157◦

Lồ lộ Biển Không

Giọt sương mênh mông

Rơi vào vô trú

Người mộng qua sông

Người mộng qua sông

Tỉnh giấc vân mồng

Bờ này bến nọ

Lồ lộ Biển Không.

 

 

◦158◦

Thấu triệt một niệm này

Từ tâm không vô tướng

Như bầu trời hiện mây

Tùy theo ông biến hóa

Chẳng lìa pháp thân bày.

 

 

◦159◦

Hữu tình và vô tình

Đều là Phật thị hiện

Nếu biết Phật là gì

Liền ngay đó giải thoát.

 

 

◦160◦

Bổn lai vốn là Biết

Lại muốn biết cái gì

Nên năng sở vọng lập

Có Phật có chúng sinh.

 

 

◦161◦

Xoay tâm niệm này lại

Siêu việt có và không

Pháp pháp là Phật pháp

Phật pháp vô sở tri.

 

 

◦162◦

Vô sở tri mà tri

Tri nguyên là không tánh

Không tánh là Như lai

Vạn pháp nhất tâm này.

 

 

 

◦163◦

Xưa nay chưa từng đến

Rốt ráo chưa từng đi

Mà thường hằng qua lại

Thể dụng tướng viên thành.

 

 

◦164◦

Chúng sinh và chư Phật

Vô hình và hữu tình

Chơn như và vạn pháp

Thật bất khả tư nghì.

Bất tư nghì vô ngã

Vô nhơn vô chúng sinh

Vô thọ giả niết bàn

Tùy tâm ông thuận tánh

Pháp pháp là Như lai

Tùy tâm ông nghịch tánh

Pháp pháp dường như hai.

 

 

◦165◦

Dụng tâm hiện tướng thể thường “không”

Sự lý bổn lai tuyệt đối đồng

Hóa hóa sinh sinh tùy pháp tánh

Dụng tâm hiện tướng thể thường “không”

 

 

◦166◦

Đang dùng mà chẳng biết

Lại hỏi Phật là gì

Nếu ông mở miệng đáp

Rụng rất nhiều lông mi.

 

 

◦167◦

Phật là do ông mê

Biết mê đâu còn Phật

 

Phiền não tức Bồ đề

Từ “không” mê được chuyển.

 

 

◦168◦

Ngộ rồi mới thấy

Niệm cùng không niệm

Chẳng dính dáng chi

Tới chơn tánh mi !

 

 

◦169◦

Tất cả công án

Đều là cái bẫy

Nếu kẹt tâm thức

Như cá mắc lưới.

 

 

◦170◦

Vọng tưởng chẳng có

Cảnh giới nào sanh

Nay cảnh giới có

Đều tùy vọng sanh.

 

 

◦171◦

Chỗ sanh vọng chẳng có

Chỗ có tưởng không sanh

Sanh sanh và có có

Thực tướng tướng vô sanh.

 

 

◦172◦

Phá bỏ vọng tưởng ngã pháp

Ngay đó thực tướng hiển bày

Đi đứng nằm ngồi đều phải

Kiến văn giác tri là y.

 

 

◦173◦

Không thiền cũng chẳng tịnh

Mật tu theo tâm mình

Tâm tâm chưa từng dính

Nói gì tu chẳng tu.

 

 

◦174◦

Các pháp vốn tịch diệt

Chỉ tự mình lăng xăng

Con mèo bắt con chuột !

 

 

◦175◦

Tất cả đều bịnh

Có cái không bịnh chăng ?

Xem kỹ, cái gì là bịnh !

 

 

◦176◦

Có tâm liền có cảnh

Không tâm cảnh ở đâu

Cảnh không mà tâm có

Sanh tử khó qua cầu.

 

 

◦177◦

Thiện ác tự Tâm sanh

Nay tìm Tâm chẳng có

Thiện ác chỗ nào thành

Nhất như vô sở đắc !

 

 

◦178◦

Mình làm mình chịu

Phật không làm cũng chẳng không làm

Nếu biết, ai làm ai chịu ! ?

 

 

◦179◦

Vô minh là uẩn

Biết uẩn là ly

Sắc thọ tưởng hành thức

Là tướng Bồ đề.

 

 

◦180◦

Không chấp nhận

Không phủ nhận

Cái “khổ” này

Được trực nhận

Giải thoát thay !!!

 

 

◦181◦

Tham sân cùng các thứ

Kiến chấp phân biệt thành

Nhơn duyên vô ngã tánh

Chớ nhận nó làm mình.

 

 

◦182◦

Không đem pháp đối đãi

Tìm học đạo vô vi

Thấy nguyên tánh hữu vi

Vô hữu bất khả đắc.

 

 

◦183◦

Đạo không có đường vào

Vì nó không có cửa

Cửa là do mê lập

Bỏ vọng liền được vào.

 

 

◦184◦

Bạn không phải là gì

Hay làm gì cho phải

Mà chỉ cần thấu triệt

Cái Toàn mãn hiện tiền

Không sanh cũng chẳng diệt

Trùm khắp mọi nơi thời.

 

 

◦185◦

Rời lìa các kiến chấp

Về tứ thánh lục phàm

Về thập phương tam thế

Cũng chẳng thấy Tự Tâm

Ông liền vô sở đắc

Vô đắc cũng không làm.

 

 

◦186◦

Vọng giác khởi diệt

Nương nhờ Phật lực

Chẳng nhận khởi diệt

Liền là chánh giác.

 

 

◦187◦

Chánh giác diệu dụng

Vô biên vô hạn

Sai sai biệt biệt

Như nhất động chuyển.

 

 

◦188◦

Thế giới và thân tâm

Qua lại nơi chơn tánh

Như gương hiện bóng hình

Không phàm cũng chẳng thánh.

 

 

◦189◦

Không tâm tức không cảnh

Không cảnh chẳng không cảnh

Vì tâm không nên không

Vạn pháp như thị tánh.

 

 

◦190◦

Thiên Kinh vạn quyển

Cũng chỉ một lời

Phá mê hiển ngộ

Rõ biết liền thôi.

 

◦191◦

Không pháp cũng không

Nói gì một pháp

Một pháp vốn không

Hằng sa tâm pháp.

 

Chứng ngộ pháp không

Tùy duyên hóa độ

Mười phương pháp giới

Chỉ một pháp không.

 

 

◦192◦

Vạn pháp tự tâm hiện

Không hữu cũng không vô

Vì mê nên thức chuyển

Ngộ rồi nhất thiết chơn.

 

Tâm cảnh vốn không tịch

Vì mê nên phân biệt

Có vọng khác với chơn

Tương tục sinh rồi diệt.

 

 

 

 

◦193◦

Các pháp từ tâm anh

Như huyễn không gốc rễ

Biết rồi tự tại làm

Ra vào thập phương Phật

Thường sanh thường vô sanh

Gọi Như Lai bí mật

Vô tướng không tâm niệm

Pháp pháp là Phật tâm

Phật tâm cũng chẳng trụ

Vô hành diệc vô danh.

 

 

◦194◦

Như cây lá úa

Ta đi tìm ta

Chẳng thấy một người

Mắt khô lệ ứa

Không nói không cười

Đời buồn quá đỗi

Sinh ra rồi tử

Thế giới tối thui

Kẻ bảo là ngu

Khi vui bạn cũ

 

Cởi áo tặng người

Vì mình no đủ

Bỏ dép chân không

Đi trên cỏ mượt

Nghe thôi phiền trược

Chúng cười ta khùng

Phố phường ồn náo

Leo lên mái nhà

Ngồi hóng gió quê

Người chê điên đảo

Bây giờ đã tỉnh

Vào chợ vào chùa

Thức khuya dậy sớm

Thảy đều không tịch !

 

 

◦195◦

Người lo đạo kẻ lo đời chếnh choáng

Em lo tu anh lo uống chiều nay

Sầu mấy độ luân hồi thấp thoáng

Sẽ bước qua theo cách điệu vô cùng.

 

 

◦196◦

Một điểm linh quang thường tịch chiếu

Sáu đường rổng lặng chạm liền thông

Trong đây nếu có tâm nào khác

Nội ngoại chia lìa sắc sắc không….

 

 

◦197◦

Anh vẫn thích chào em mỗi sáng

Trên con đường chúng ta gặp nhau

Không biết vì sao mỗi lần thế

Anh như sống lại mối tình đầu.

 

Em thân yêu chiều nay đi đâu

Anh lượn quanh bờ hồ nhung nhớ

Lá mùa thu rượi sầu vàng úa

Mây hững hờ sụp xuống lũng sâu.

 

Chịu thua em – Suốt đời dong ruổi

Mãi hoài mong – Anh vẫn một mình

Tình có lẽ chỉ như là mộng

Đẹp tuyệt vời nếu muốn không nên.

 

Càng lớn tuổi là gần với chết

Anh lại yêu mái tóc ngày xanh

Dù mỗi bước thêm lần thất bại.

Bóng hình em chẳng mất trong anh.

 

 

◦198◦

Ngay chỗ tử sinh là giải thoát

Mới hay Trí huệ chẳng phải hai

Tùy thời ứng hóa thông rồi bế

Bổn tánh chưa từng hai chẳng hai.

 

 

◦199◦

Ai không một lần “diện bích”

Làm sao biết được Tự tâm

Suốt thông ba đời mười cõi

Chổ nào chẳng phải Pháp thân !

 

 

◦200◦

Gặp bậc “chân nhân” đâu phải dễ

Một lần hội ngộ kể như xong

Từ nay vô lượng tung hoành kiếp

Đông bắc tây nam thanh khí đồng !

 

 

◦201◦

Phá nát Trang Chu cùng bướm mộng

Ai người ai kẻ biết chiêm bao

Chỉ thôi đừng chạy theo chiếc bóng

Ta người ta kẻ thảy đều chơn !

Không người không kẻ gọi gì chơn

Không chơn cũng chẳng phải không chơn

Té ra như thế toàn vô sự

Một nhát gươm đưa sáng khắp cùng !

 

 

◦202◦

Không thấy chúng sanh chẳng thấy Phật

Không vô không hữu chẳng cần siêu

Pháp giới tùy tâm, tâm chẳng được

Còn gì chứng ngộ với tiêu diêu !

 

 

◦203◦

Thấy Phật thấy ma đều khổ

Thấy thôi.Thôi thấy. Không vật

Động tịnh chỗ nào lưu chuyển

Không vật cũng không : Mô Phật !

 

◦204◦

Nước chảy mây bay là đạo dụng

Đạo là Như Thế chẳng theo duyên

Theo duyên ắt hẳn là tâm động

Đạo chẳng không theo với chẳng theo !

 

 

◦205◦

Một tiếng cười tịch lặng

Phá nát thập phương không

Tuy nhiên còn có chỗ

Hái chùm bông cúng dường.

 

 

◦206◦

Ba chìm bảy nổi sáu lênh đênh

Cũng bởi mê tâm nó gập ghềnh

Nếu biết chơn thân thường rỗng lặng

Sá gì sinh tử với vô minh !

 

 

 

 

◦207◦

Mê tâm tìm Phật chẳng biết rằng

Lối Vào, Cửa Đạo chớ lăng xăng

Chỉ vì tiến thoái theo tri kiến

Nên phải làm gì để liễu thăng !

Liểu thăng đâu thể như thế ấy

Thế ấy hay không cũng đếch nhằm !

Đến tột đường cùng muôn cửa đóng

Hoát nhiên bay, đậu dưới bàn chân !

 

 

◦208◦

Không ở bên ngoài chẳng ở trong

Vì vui nên vẽ cái vòng tròn

Đã chơi rất mực trò vô trụ

Còn hỏi làm gì chỗ tựa nương.

 

 

◦209◦

Nhất điểm linh quang chuyển đồng vòng

Méo tròn rộng hẹp lõm lồi cong

Vũ Trụ Liên Hoa Vô Tận Tạng

Đâu ngoài Hải Ấn phát hào quang !

 

 

◦210◦

Khi mê toan lìa sinh tử

Ngộ rồi sinh tử tự lìa

Tự tánh chưa hề mê ngộ

Muốn nói thì nói : Không chữ !

 

◦211◦

Đời đã hỏng một lần thôi để vậy

Đường em đi bóng mát vẫn còn nhiều

Bờ cỏ dại mọc tùm lum ra đấy

Đưa bàn tay em hái chút nguyên tiêu !

 

 

◦212◦

Tâm sanh là tâm vọng

Vọng tâm vạn pháp thành

Chơn như vô ngại pháp

Chưa từng sanh chẳng sanh.

 

 

◦213◦

Thậm thâm vi diệu pháp

Bây giờ mới thấy đa !

Như cái thùng lủng đáy

Mọi sự thảy đều qua !

 

 

◦214◦

Ba đời mười phương chỉ là Tâm

Còn Tâm nào nữa để nắm bắt

Còn Tâm nào nữa để gọi Tâm

Muôn sự chỉ là Một Vô Sự.

 

◦215◦

Khi cha mẹ chưa sanh

Ai là người xách nước ?

Xách nước cùng bửa củi

Mà vẫn cứ chưa sanh !

 

 

 

 

◦216◦

Nếu có Phật ra đời

Và em hồng rất đẹp

Tôi vô cùng lưỡng lự

Biết quỳ lạy chân ai.

 

 

◦217◦

Đã từ lâu dứt bặt

Tâm không còn không mất

Sao hôm nay gặp hồng

Lòng bỗng sinh có thật.

 

 

◦218◦

Cuốc đất trồng rau

Nhớ người trong mộng

Tê tái tim đau

Ồ thôi chiếc bóng.

 

 

 

 

◦219◦

Tôi không thích làm gì

Mà cũng không muốn nói

Chỉ còn giấc chiêm bao

Mơ hoài không biết mỏi.

 

 

◦220◦

Tôi có một người bạn

Tên gọi là vô minh

Trung thành hết chỗ nói

Té ra chính là mình.

 

 

◦221◦

Cảm tạ anh vô minh

Nhờ anh tôi mới biết

Bao điều lạ trên đời

Trước sau rồi cũng diệt.

 

 

◦222◦

Bao điều lạ trên đời

Trước sau rồi cũng diệt

Nên tôi còn được biết

Cả Phật, Pháp và Tăng.

 

 

◦223◦

Cả Phật, Pháp và Tăng

Trước sau rồi cũng diệt

Nên tôi còn được biết

Cái Biết tròn hơn không.

 

 

◦224◦

Đường Thạch Đầu trơn lắm

Nhưng có nghĩa gì đâu

“Trời xanh” nào có chỗ

Để bước chân qua cầu.

 

 

◦225◦

Một hiện tượng chỉ là

Sự lập thức của ý

Nếu ý thức không lập

Tâm cảnh tìm đâu ra.

 

◦226◦

Chúng ta luôn cư ngụ

Nơi vĩnh cửu niết bàn

Cớ sao chê nhà cửa

Làm một kẻ lang thang.

 

 

◦227◦

Làm một kẻ lang thang

Niết bàn không nhà cửa

Vĩnh cửu không thời gian

Đâu cần chỗ cư ngụ.

 

 

◦228◦

Sanh lão bịnh tử ơi

Bạn bè chỉ có mi

Hài hước hết chỗ nói !

 

 

 

 

◦229◦

Không từ đâu đắc

Không đắc gì đâu

Vô đắc đắc rồi

Đắc rồi vô đắc.

 

◦230◦

Đâu đợi qua đời rồi mới “đi”

Từng tâm niệm vừa sinh liền diệt

Ông xưa nay chưa từng ràng buộc

Giải thoát cũng không, cầu cái gì !

Bảo rằng có nghiệp nhân quả báo

Có bất sinh bất tử, niết bàn…

Thử tìm xem cho thật thấu đáo

Chớ để vọng kiến luôn dối lừa !

Trực thức vô thường gọi là “không”

Nên gọi “không” là một chân thật

Một chân thật quả nhiên vô đắc

Vô đắc là gì hỏi nắng mưa !

 

 

 

◦231◦

Cái “Sẵn Đủ” đâu cần ông làm

Cũng chẳng không làm, cùng các thứ

Hễ có chúng sanh thì có Phật

Khắp khắp nơi nơi thật rõ ràng !

 

 

◦232◦

Lây lất cho qua ngày tháng

Cuộc đời kinh kệ làm vui

Nước mắt ba nghìn chưa cạn

Con đường niệm Phật nào nguôi.

 

 

◦233◦

Tâm tôi thường trụ nên

Hạt bụi nào che lấp

Bên trong hay bên ngoài

Trong ngoài tự che lấp

Trong ngoài vốn không thật

Tự che lấp cho vui.

 

 

◦234◦

Khi bài thơ rất dở

Làm sao đọc cho hay

Chỉ cần tập hơi thở

Thở đúng là thơ hay.

 

 

◦235◦

Anh có thể suy nghĩ

Về bất cứ chuyện gì

Tuy nhiên không phải thế

Về cuộc đời chúng ta.

 

◦236◦

Cuộc đời kể như có

Sao bạn không là không

Để hai bên hòa điệu

Sinh đẻ cho vuông tròn.

 

 

 

◦237◦

Nếu cuộc đời là không

Sao bạn không thử có

Vui làm trò huyễn thuật

Tự do như hư không.

 

 

◦238◦

Như không tức như có

Không tức chẳng phải không

Không không không chẳng có

Bạn lo gì mưu toan.

 

 

◦239◦

Bát nhã tìm đâu ra

Nếu không có cây bách !

Thế giới rộng bao la

Nghe dộng chuông mặc áo !

Không dộng chuông mặc áo

Sao biết rộng bao la !

 

 

 

◦240◦

Bạn phạm tội sát sanh

Nếu cứ tìm ma giết

Sao không xem là Phật

Khắp pháp giới chúng sanh.

 

 

◦241◦

Khắp pháp giới chúng sanh

Nếu có làm phiền bạn

Là do lòng chia cách

Muốn thành Phật một mình !

 

 

◦242◦

Tôi chưa tu hành được

Vì lũ ma dễ thương

Đau khổ thật khác thường

Trái tim tôi lệ máu.

 

 

 

 

◦243◦

Sáng nay đọc lời nguyện

Địa Tạng Vương Bồ Tát

Nước mắt tôi chảy tràn

Như một lần xem hát.

 

 

◦244◦

Càng tu càng yêu đời

Không tu đời dễ chán

Sao bạn không thử tu

Ly rượu đời viên mãn.

 

 

◦245◦

Có người theo hỏi tôi

Vô minh từ đâu có

Thực ra đâu có có

Vô minh mà bạn hỏi.

 

 

 

◦246◦

Có người theo hỏi anh

Đức Phật do đâu sanh

Thực ra đâu có Phật

Do đâu sanh mà đáp !

Không hỏi cũng không đáp

Dòng sông xanh vô bờ.

 

◦247◦

Mùa xuân hoa mai nở

Bây giờ nó ở đâu

Chẻ mai tìm hoa nở

Giết chết buổi xuân đầu.

 

 

◦248◦

Đừng tin vào mắt bạn

Đừng tin vào tai bạn

Nên tin vào Tấm Lòng

Bạn sẽ hiện thần thông.

 

 

◦249◦

Tương lai ở chỗ nào

Mà Phật lại hứa khả

Con sẽ là Như Lai

Nếu con chưa từng đã.

 

 

◦250◦

Thiệt là khó thành Phật

Lạy Phật còn khó hơn

Vì trong mê lạy Phật

Biết khó là dường nào.

 

 

◦251◦

Thiệt là khó lạy Phật

Thành Phật còn khó hơn

Vì như mê muốn tỉnh

Biết khó còn chi hơn.

 

 

◦252◦

Chúng ta ai cũng sống

Vì những điều kiện nào

Ít ai chịu vô duyên

Để được vĩnh viễn sống.

 

 

◦253◦

Trong sâu thẳm lòng ta

Luôn luôn là sợ hãi

Đóng nhốt suốt đời ta.

 

 

◦254◦

Tôi là em mà sao thấy nhớ

Em là tôi mà sao lại thương

Tình tuy một mà hai mới đủ

Nêu yêu nhiều mà vẫn như không.

 

 

◦255◦

Nếu tôi là Tình Yêu

Thì không cần có em

Tôi không là Tình Yêu

Nên tôi cần có em.

 

 

◦256◦

Tôi không là Tình Yêu

Nên tôi cần em có

Yêu nhau rồi mới biết

Tôi chính là Tình Yêu.

 

 

◦257◦

Nếu bạn bị đau đầu

Cái đầu như có thực

Nếu bạn hết đau đầu

Cái đầu như biến mất.

 

◦258◦

Nói thật nhiều

Chỉ một điều

Mà câu hỏi

Vẫn chưa tiêu

(Tặng triết gia)

 

 

◦259◦

Không có gì để nói

Chỉ duy có một điều

Là sao không có một

Một điều gì để nói

 

(Tặng đạo sĩ)

 

 

◦260◦

Vật chất là gì

Từ đen ra trắng

Trắng lại về đen

Suốt đời chữa nắng

(Tặng khoa học gia)

 

 

◦261◦

Trước khi ăn

Cần phải nói

Về chuyện ăn

Về chuyện đói.

(Tặng nghệ sĩ)

 

 

◦262◦

Cái gì mềm sẽ cứng

Cái gì cứng hóa mềm

Chuyện chúng mình

Đêm đêm.

(Tặng Đạo đức kinh yếu lược)

 

 

◦263◦

Hai mép mà thực tròn

Thực tròn không hai mép

Hóa hóa lại sinh sinh

Chưa từng nghe biết mệt.

 

(Tặng Dịch lý đại cương)

 

◦264◦

Ly cà phê cuối cùng

Uống hoài không thấy hết

Suốt một đời học Dịch

Vẫn còn trang cuối cùng.

(Tặng Khổng tử)

 

 

◦265◦

Cây bồ đề trổ lá

Trước sân chùa sáng nay

Tôi nghe lời rất lạ

Như Lai cũng đi về.

 

 

◦266◦

Các con chớ vô tình

Với trời đất mông mênh

Không có cái gì đẹp

Bằng lá cỏ thiên nhiên.

 

 

◦267◦

Như người đứng trên bờ

Chưa từng biết bơi lội

Nhìn thấy kẻ bơi lội

Mô tả chuyện nổi chìm.

(Tặng vô thường)

 

 

◦268◦

Đâu ra ngoài pháp tắc

Bồ tát thật là tài

Như người bơi lội giỏi

Nước với mình không hai.

(Tặng như thường)

 

 

◦269◦

Không có con đường nào

Ngoài bước chân của bạn

Khi chân trái giở cao

Thì chân mặt hạ xuống.

 

 

◦270◦

Ly tứ cú

Tuyệt bách phi

Tức phải thì

Trong thức ngủ.

(Tặng Trang – Tùy thời)

 

 

◦271◦

Xin các bạn biến mất

Những chương trình gươm đao

Ban ngày đi gieo hái

Buổi tối về yêu nhau

Thời gian nào còn lại

Thử hỏi Phật là sao !

 

 

 

◦272◦

Chúng ta sống bằng gì

Khi cơm áo còn đó

Người chết vẫn im ru.

 

 

◦273◦

Đi chơi dưới bóng cây

Xanh mát đèn phố thị

Biết cảm tạ ai đây

Con người hay trái đất.

 

 

◦274◦

Mấy cơn đói

Một niềm đau

Là lời nhiệm mầu

Mà Bồ tát dạy.

 

 

 

◦275◦

Con đứng đó với nụ cười mở rộng

Đón đời mình trong cuộc sống xôn xao

Khi khôn lớn biết tử sinh là mộng

Thì trăng thu tròn khuyết cũng xin chào !

 

 

◦276◦

Lời này tiếng nọ

Phật, Tổ đặt bày

Phá tan mê ngộ

Không có pháp môn !

Được cá quên nôm

Cá còn chẳng được

Nôm nào đâu quên:

Vô trước Vô trược !

Trăm ngàn chữ Vô

Viết thành Kinh, Lục

Đọc xong cười khước

Ồ !Ồ !Ồ !Ồ ! …

 

 

◦277◦

Vọng tâm tìm chẳng có

Chơn tâm mất dấu rồi

Bóng trăng từ cổ độ

Soi mãi đến “không nơi”.

 

 

◦278◦

Trung niên rượu uống thấm bờ môi

Cánh mộng xuân xanh sống lại rồi

Suốt cuộc tang bồng chưa vướng lụy

Vẫn ngon từng giọt mãi không thôi !

 

 

◦279◦

Thần tiên du hí mộng

Phật Thánh trụ chơn thường

Chúng sanh tùy hành nghiệp

Bồ tát cười vô ngôn.

 

 

◦280◦

Bản Giác Như Nhiên

Tự mình phải quấy

Biết rõ phải quấy

Bản Giác Như Nhiên.

 

 

◦281◦

Rốt ráo xưa nay chẳng là gì

Rỗng không vô tướng chưa từng đi

Phật ma như huyễn tâm nào đến

Được, mất, hư vô chỉ là y.

 

 

◦282◦

Rốt ráo xưa nay chẳng có gì

Rỗng rang vô lượng thiếu điều chi

Phật ma chơn vọng tùy tâm khởi

Xoay lại tìm tâm vô sở tri.

 

 

◦283◦

Phải biết Tâm không tướng, trạng

Tùy duyên hiện đủ muôn hình

Muôn hình không tướng tùy tâm trạng

Hiện đủ thánh phàm, tình vô tình.

 

 

◦284◦

Sông diệt trăng còn

Sông sanh trăng hiện

Chẳng đến chẳng đi

Sanh diệt như nhuyễn.

 

 

◦285◦

Làm gì cũng chẳng được

Ngay đó biết không tâm

Không tâm tùy duyên biết

Nắm bắt bóng trăng tan.

 

 

 

◦286◦

Không thấy không nghe không hay biết

Mà sao muôn cảnh hiện rõ ràng

Rõ ràng muôn cảnh chưa từng biết.

Rỗng lặng mười phương chẳng dấu chân.

 

 

◦287◦

Chứng ngộ tâm không duyên khởi tướng

Lo gì động loạn với an bình

Vô cùng sai biệt đồng vô trụ

Tự tánh xưa nay cũng chẳng trình.

 

 

◦288◦

Đảo tứ điên tam cũng cái này

Cái này cũng lại tuyệt vời thay

Nhận được cái này liền xong việc

Phiền não ba đời tự hóa ngay

Cái này tạm gọi như là Biết

Tâm cảnh mười phương thực cái này !

 

 

◦289◦

Ta vẫn là Ta tự thuở nào

Tìm Ta không thấy mất âm hao

Khi ta uống rượu ta là rượu

 

 

Rượu chẳng cùng Ta dính dáng sao ! ?

 

 

◦290◦

Cơn gió chiều nay mê loạn quá

Tôi về nằm ngủ dưới trăng đau

Nếu mai tôi chết còn xanh mộng

Xin tiễn tôi bằng chiếc áo nâu.

 

 

◦291◦

Sáng nay thức dậy sương trong lá

Chiều xuống phố chơi tiếng trẻ cười

Cuộc đời vẫn đẹp như thường lệ

Chỉ tiếc rằng ta chẳng được vui.

 

 

◦292◦

Cười ta một thuở giang hồ vặt

Những tưởng lòng đi khắp đất trời

Xếp chân ngồi nghỉ – bừng con mắt:

Mộng suốt thiên thu vẫn tại nhà !

 

 

◦293◦

Ta không là Thánh đời hoa mộng

Mà chỉ làm thơ cho bướm bay.

 

 

◦294◦

Pháp Phật tự chẳng có

Nay có vì tùy mê

Hết mê thôi chẳng có

Phật gì thấy Pháp gì.

 

 

 

◦295◦

Mười phương sáng rõ một Bản giác

Bản giác xưa nay chẳng đến đi

Tùy tâm ứng hiện riêng – chung – khắp

Tụ tán như nhiên không – có – gì !

 

 

◦296◦

Đạt Đạo rồi mới thấy ra

Thân tâm thế giới chẳng phải Ta

Ta là thế giới thân tâm hết

Suốt khắp hằng sa Ta với Ta.

 

◦297◦

Tự do tự tại là Tự Tánh

Bất động sáng soi vạn pháp tròn

Linh hoạt không một không hai không ba

Xưa nay chưa từng phàm từng thánh !

 

 

◦298◦

Muôn pháp xưa nay vốn tự yên

Chỉ vì động niệm sinh ưu phiền

Động niệm hay không đều chẳng đoái

Ra vào uế tịnh thảy thường nhiên.

 

 

◦299◦

Rốt ráo xưa nay chẳng có gì

Thân tâm thế giới đến rồi đi

Chỉ tùy duyên khởi dường như vọng

Biết được liền thôi, mệt ngủ khì !

 

 

◦300◦

Tánh mình là Phật

Tánh mình là Pháp

Nếu có Tánh khác

Là do vọng giác.

 

◦301◦

Hư không chẳng ngại hoa đốm

Hoa đốm chẳng nhiễm hư không

Hư không cùng hoa đốm

Như gương hiện bóng hình.

 

 

◦302◦

Như con sóng tự tách mình khỏi biển

Tôi lang thang vô lượng nẻo vui buồn

Nằm tang hải nơi bờ mê bến đục

Bỗng thấy mình chẳng khác với đại dương

Từ bữa đó bọt bèo tràn theo nước

Mây theo mưa về hóa độ vô cùng.

 

 

◦303◦

Đôi mắt đó có lần em đã khóc ?

Bờ môi mềm kiêu hãnh với dung nhan ?

Tình thơ dại hai chân buồn chữ bát ?

Sẽ lang thang về gió núi trăng ngàn ?

 

◦304◦

Như giọt sương chưa từng sinh diệt.Bây giờ thì sương có hiển nhiên.Nhưng trước đó sương chưa từng là có.Và sau này cũng chỉ là không.Nên dù sinh mà chưa từng sinh. Và dù diệt mà chưa từng diệt…

 

 

 

◦305◦

Tình yêu như một giọt sương mong manh mà chẳng mất. Long lanh trong từng giọt lệ và chói chanh như Kim Cương. Giọt lệ khổ đau hay Kim Cương như ý là do người. Tình yêu không có mục đích, không có kỷ niệm, thật vô duyên nên cũng thật viên mãn trong cái đang – yêu – bây – giờ !

 

 

 

Hãy cứ yêu nhưng đừng bao giờ có người yêu.Vì Tình Yêu thì còn mãi mà người yêu thì đổi thay. Chạy theo cái đổi thay mà tưởng rằng Tình Yêu mất. Nhưng chỉ mất người yêu chớ chẳng mất Tình Yêu.Người yêu có là cái cớ để Tình Yêu biểu lộ mình.Như Chúa biểu lộ mình qua Jésus Christ. Như giọt sương là sự biểu lộ của cái Vô Cùng !

 

Hãy cứ yêu như Đức Phật yêu mọi loài. Mọi loài không biết Phật là ai. Tình Yêu là cái không ai biết, như là một cơ duyên để mọi loài biết Phật. Và khi biết Phật thì yêu mọi loài miên viễn – Yêu mọi loài miên viễn là biết Phật ! Vì mọi loài không ai khác hơn, chính là Đức Phật !Tình Yêu cũng chính là người yêu – yêu – kẻ được yêu. Đức Phật hóa thân vô lượng trong mọi loài mọi sự mọi vật. Như Mặt Trời có muôn màu ánh sáng. Ánh sáng và Mặt Trời đâu khác, phải không Sương ?

 

 

◦306◦

Tu chai rồi lại tu chùa

Tu gì đi nữa cũng lừa mình thôi

Biết mình là kẻ – không – nơi ( vô sở trụ)

Chứng chơn như thế một thời liền xong.

 

 

◦307◦

Bây giờ vui hết tháng ngày

Thiếu dư hay đủ cũng bày đặt chơi

Mai sau ngã xuống dưới trời

Hay nằm trên đất chẳng rời Pháp Thân.

 

◦308◦

Thôi rồi như thế là xong

Mười phương Phật cũng từ lòng mà ra

Trẫm ngồi chờ đợi phương xa

Mà trong giây lát la cà mười phương…

 

 

◦309◦

Si mê cùng với bồ đề

Tuy rằng khác giống luôn kề liền nhau

Si mê nhỡ có buồn đau

Bồ đề soi sáng sương sầu tiêu tan.

 

 

◦310◦

Sự tình đã tắt lửa lòng

Liền chen chân đến bụi hồng mà chơi

Lục căn lục thức lục….đời

Có còn bám rễ giữa trời không hư.

 

 

 

◦311◦

Từ vô thủy đến vô chung

Mỗi người mỗi kẻ chưa từng đầy vơi

Tử sinh tuyệt đẹp sáng ngời

Bờ viên mãn nọ tạm thời qua kia.

 

 

◦312◦

Sài Gòn lục tỉnh trẫm đi

Buồn vui tí chút xuân thì mười lăm

Bây giờ đi suốt Việt Nam

Bỗng nhiên biết khắp tuần hoàn càn khôn.

 

 

◦313◦

Bây giờ trẫm rất có quyền

Làm thơ tí chút mọi miền vân du

Bắt ngọn gió bỏ vô tù

Lại qua trong cõi tuyệt trù Như Lai.

 

 

 

◦314◦

Mộng rằng chẳng đến chẳng đi

Bỏ quên diệu hữu sá gì duyên sinh

Ai ngờ nhân quả phân minh

Kẻ nào Tỉnh Thức còn kinh động gì !

 

◦315◦

Vẫn yêu nhau mãi thế này

Vẫn bên nhau mãi đến ngày xa nhau

Xa nhau là để gần nhau

Gần nhau mãi mãi bạc đầu nhớ nhau.

 

 

◦316◦

Qua tôi chư Phật hiện tiền

Chẳng đi đi mãi điệu triền miên cong

Vô thường từ giọt chân không

Đong đầy diệu hữu pháp vương viên thành !

 

 

 

◦317◦

Tưởng rằng có đến có đi

Ai ngờ không đến không đi chỗ nào

Trong vô hạn chẳng ra vào

Nếu vào ra được ắt lao đao hoài !

 

 

◦318◦

Xuân xanh hạ trắng thu vàng

Chỉ vì đông xám muộn màng khác xưa

Hồng quần đội nắng che mưa

Mà chưa từng lụy bốn mùa quanh năm !

 

◦319◦

Đâu cần dẹp vọng cầu chơn

Chỉ xin liễu ngộ tâm không mất còn

Mất còn thiết lập chon von

Như phù vân mộng ở trong bầu trời.

 

 

 

◦320◦

Vọng là mê chấp thực hư

Tưởng rằng có một vô dư niết bàn

Niết bàn sinh tử tùy tâm

Tìm đâu chẳng được giả chân chỗ nào !

 

 

◦321◦

Tôi nhìn tôi như nhìn em

Nhìn mười phương Phật cũng nhìn như ri

Rằng trong bóng dáng lạ kỳ

Chẳng từng có được một “vì sao” đêm.

 

 

◦322◦

Chân không Diệu hữu như là

Hai chân em bước thực thà em đi

Em đi bất khả tư nghì

Hai chân em bước nhu mì Như Lai.

 

 

 

◦323◦

Nếu nơi tâm có pháp gì

Trong ngoài đều kẹt thầm thì thấp cao

Nơi tâm chẳng đắc pháp nào

Trong ngoài hiện khắp thấp cao đều dùng !

 

 

◦324◦

Nắm trong tay chút phù vân

Ta nghe máu chảy ướt đầm lệ đêm

Vào ra sinh tử ưu phiền

Bỏ đi bỗng thấy cuồng điên thượng thừa.

 

 

◦325◦

Nắm trong tay chút hư không

Hốt nhiên đầy đủ thần thông nhiệm mầu

Ra vào tự tại biển dâu

Cây xanh héo úa bạc đầu trẻ thơ !

 

 

 

◦326◦

Đêm Ngày Ta vẫn làm thơ

Thơ là hỏi điệu bên bờ ngạc nhiên

Ngạc nhiên là dụng của Thiền

Thiền là hơi thở của Tiên – Nương – Là !

 

 

◦327◦

Làm thơ như thể đi tu

Đi tu như thể ở tù tự do

Tự do như thể chăn bò

Chăn bò như thể làm thơ lần đầu

Lần đầu lần cuối lần sau

Lần ra phía trước nhiệm mầu vòng quanh.

 

 

◦328◦

Mưa nguồn từ buổi tuôn ra

Chị em xúm xít tặng quà cho nhau

Niềm vui đệ nhất ban đầu

Bước vào đệ nhị xin chào đệ tam !

 

 

◦329◦

Tâm duyên cảnh là tâm vọng

Cảnh sinh tâm tức cảnh ma

Tâm không mới thực là nhà

Chưa từng đi đến mà ra vào tùy !

 

 

◦330◦

Phật ma bất khả tư nghì

Biết điều chơn vọng tu trì vô y

Ngộ mê nghĩ cũng ly kỳ

Như Lai xuống phố còn kỳ ly hơn !

 

 

◦331◦

Nói ra thì cũng sai lầm

Mà không nói cũng sai lầm như nhau

Tìm đâu được kẻ vô cầu

Một lời chân thật nhiệm mầu trao tay.

 

 

◦332◦

Biết mê là mộng vô căn

Liễu sinh thoát tử e rằng còn mong

Chết đi tâm niệm lòng vòng

Tức liền ngay đó sống trong chưa từng !

 

◦333◦

Sinh ra để dạo vườn thiền

Đúng thời viên tịch cũng quyền biến thôi

Nghìn năm tháp bảo tặng người

Chút thân xá lợi như lời hóa duyên.

 

 

◦334◦

Khởi từ muôn vạn cánh chim

Bay trong huyễn mộng tìm thiên thu nào

Kinh cầu vô nguyện lao đao

Thiền tâm thâm tọa còn thao thức nhiều….

 

 

◦335◦

Từ sen nở nụ hồng nhan

Ống chân quốc sắc trần gian còn mời

Mười phương Phật chín phương trời

Tôi đi vô lượng cõi người ta thôi.

 

 

◦336◦

Ồ em trong giọt trăng chìm

Nở ra một đóa hoa tim tím hồng

Đem về cắm giữa trời không

Rơi vào vô hạn tận cùng trang thu.

 

 

◦337◦

Tôi nằm đuối mộng huyền nhai

Nghe lời kinh tụng em hài hòa tu

Cuộc trần thế bến sương tù

Thoát vòng trăng khuyết đền bù tuổi tên.

 

 

◦338◦

Từ tôi trốn lính đi tu

Bỏ tu đi lính cuộc phù du chơi

Đến khi vừa biết sự đời

Cũng là cái lúc tuyệt vời đi tu.

 

 

◦339◦

Thuở xưa Bồ tát thiêu thân

Cúng dường chư Phật nguyện sanh Ta Bà

Tham sân si mạn nghi tà

Xin làm bạn lữ độ qua kia bờ.

 

◦340◦

Hăm lăm tuổi trắng tay đời

Chân du mục mỏi rã rời ưu tư

Về đây nằm ngủ trong mù

Nghe chuông bát nhã giục tu cõi người.

 

 

 

 

◦341◦

Trúc vàng dựa núi trắng sương

Trăng treo đầu suối nai buông tiếng rừng

Thác xôn xao gọi lời mừng

Xuôi về biển rộng điệu từng trải qua.

 

 

◦342◦

Từ lâu vĩnh biệt Tây Phương

Về thăm Ấn Độ nằm thương niết bàn

Xuân xưa cỏ mọc hai hàng

Bây giờ thu tới úa vàng nhánh không.

 

 

◦343◦

Thôi đi là những khổ sầu

Xin từ tạ hết mấy mầu thời gian

Miền u tịch gió trăng ngàn

Lắng nghe lòng hát một lần bản xanh.

 

 

◦344◦

Biển ơi em đón sa mù

Còn pha muối mặn sóng thù tạc nhau

Cõi bờ cát mộng xưa sau

Biển ơi em có buồn đau chút nào ?

 

 

◦345◦

Lắng nghe tiếng vỗ bàn tay

Mới hay cõi đạo nằm ngay cõi đời

Bây giờ tôi thử chịu chơi

Mang hư không nọ đem dời qua kia.

 

 

◦346◦

Thể thân Bồ tát hao mòn

Mười phương quốc độ vẫn còn nhiên như

Mai sau Bồ tát đi tu

Mười phương quốc độ vẫn như nhiên còn.

 

 

 

◦347◦

Lá cây đổ xuống rừng già

Một hôm mặt đất nở hoa quỳ vàng

Hai hôm con kiến chạy quàng

Ba hôm mộng thấy tám ngàn lá cây.

 

 

◦348◦

Ngoài năm mươi tuổi thôi đừng

Bôn ba cho lắm cũng chừng ấy thôi

Phù du là nghĩa sự đời

Vĩnh ly là nghĩa của mười sự tu.

 

 

◦349◦

Cũng con đường đó hôm nay

Mà sao tôi thấy tràn đầy yêu thương

Dù cho lá cỏ tiêu điều

Bến sông ngơ ngác quán chiều hoang liêu.

 

 

 

◦350◦

Vườn không nay đã có người

Dạo chơi dưới đất trên trời nhớ nhung

Tuy nhiên tơ cỏ một vùng

Nấu nung bờ cõi muôn trùng ở trong.

 

◦351◦

Sài Gòn thiếu phụ phong nhiêu

Mười hai cô gái nâng niu tóc thề

Cảm ơn em một mùa hè

Đường vào cát bụi chưa hề buồn vui.

 

 

◦352◦

Trần gian huyễn mộng là đây

Mời con ở lại những ngày tháng vui

Mắt cha hồ lệ cạn rồi

Còn đan tâm với nụ cười hoan nhiên.

 

 

 

◦353◦

Khi mê thấy tội thấy tình

Ngộ rồi một vật tâm bình cũng không

Từ trong Tự Tánh lưu thông

Thánh phàm chơn vọng là lòng Như Lai.

 

 

◦354◦

Một hôm khám phá ra rằng

Bến trần gian mộng từ hằng hữu tuôn

Tuy nhiên cũng chỉ là tuồng

Như Lai ảnh hiện vô thường diệu hoa.

 

 

◦355◦

Trần gian thế sự tuyệt vời

Sao anh lại bỏ cuộc đời đi tu ?

Đi tu đâu khác ngồi tù ?

Phá tan tường vách đạo như thị là

Thị là phố chợ bà – ha

Bà – la – mật – đế thực là chân tu.

 

 

◦356◦

Ăn chay niệm Phật tọa thiền

Đọc Kinh luận với giữ gìn giới chơn…

Bồ đề tâm chẳng mất còn

Vào ra sinh tử pháp môn tùy loài

Đưa về cảnh trí Như Lai

Hữu vô phi xứ không hai không làm.

 

 

◦357◦

“Thực chỉ nhân tâm

Kiến tánh thành Phật”

Vọng chơn đâu phải ngoài tâm

Biết tâm không tịch cảnh lầm liền Như.

 

 

◦358◦

Một con mắt Phật một con mắt ma

Là hai con mắt nhìn ra nhìn vào

Nhìn vào chẳng thấy âm hao

Nhìn ra chẳng thấy vật nào gọi tên.

 

 

◦359◦

Yêu từ bữa tiệc vô chung

Rượu vô thủy uống mình cùng vui say

Gần nhau chừng nửa tầm tay

Sao ta thấy nhớ như ngày không em.

 

 

◦360◦

Nhắm hai con mắt lại nhìn

Thấy trong đêm tối bóng hình lung tung

Mở hai con mắt ra trông

Thấy ngoài ngày sáng lung tung bóng hình.

 

◦361◦

Bây giờ anh để tóc dài

Cưỡi xe theo gió cho hài hòa bay

Đi đâu cũng ở chốn này

Chốn này là chỗ thường ngày anh đi

 

 

◦362◦

Có người bảo trẫm làm thơ

Có con cho trẫm lơ mơ nói thiền

Thực ra trẫm chẳng thơ thiền

Đền ơn sâu nặng mà biên thành lời.

 

 

◦363◦

Mỗi năm mỗi viếng mỗi lần

Mỗi dâng hương cúng Phật mỗi tần ngần đứng xem

Chùa chiền đẹp đẽ trăm miền

Triền miên tịch lặng đón phiền ưu qua.

 

 

◦364◦

Xa em một thoáng trời mây

Nhớ nhung như những tháng ngày yêu nhau

Tình đầu tình cuối tình sau

Tình sen có lẽ nhiệm mầu trong anh.

 

 

◦365◦

Mừng anh nay đã đến nơi

Riêng Ta chẳng thấy có nơi nào về

Ghé chân dừng lại bến mê

Nhìn dòng sông chảy chưa hề đầy vơi

Ô kìa ! Một chút biển khơi

Nằm trong đôi mắt tuyệt vời không hai !

 

 

◦366◦

Bỗng vui như thể trời gần

Đất thôi nẩy hạt vỡ mầm vô minh

Xuân xanh trở gót thình lình

Về sơ nguyên mộng còn tin tức gì !

 

 

◦367◦

Niềm vui bất tuyệt một lần

Sao em còn mãi tần ngần làm chi

Em ngồi em đứng em đi

Niềm Vui bất tuyệt có gì ở trong ?

 

 

◦368◦

Trời Tây phương đến Đông phương

Mây mù xuống nặng nỗi buồn lặng căm

Con người tơ cỏ đa mang

Đường xuôi lối ngược lệ tràn theo mưa.

 

 

◦369◦

Trời Đông phương đến Tây phương

Lửa bình minh mọc mở lòng trí năng

Từ đây gỡ mối cát đằng

Tây phương ca hát Đông thành thật khen.

 

 

◦370◦

Bên kia tức thị bên này

Tuy nhiên phải bước mới bày hai bên

Nếu không chẳng nói hai bên

Tức phi tức thị cồng kềnh làm chi !

 

 

◦371◦

Hư không có nói gì đâu

Mà cùng vạn vật diễn sâu pháp mầu

Pháp mầu chẳng chỗ để cầu

Mà thành mọi sự như châu hiện hình.

 

 

◦372◦

Chiều thiên thu nổi sóng cồn

Đại dương thơm ngát nước dồn dập mây

Nắm vô biên cả hai tay

Là mây là nước chuyển xoay lập tồn.

 

 

◦373◦

Cũng nên ghé phố thăm phường

Cũng nên ở lại với buồn bã riêng

Niềm vui bất chợt triền miên

Ngại gì một chút ưu phiền sắc hương

Cõi người ta cõi vô lường

Bàn chân vừa chớm con đường mở khai.

 

 

◦374◦

Có sinh tử có niết bàn

Không sinh không tử niết bàn cũng không

Thì ra không có có không

Tùy tâm huyễn hiện tâm không bến bờ.

 

 

◦375◦

Em đi bất khả tư nghì

Em về bất khả tư nghì hơn đi

Gặp em biết nói cái gì

Gặp em biết nín cái gì hở em ?

 

 

◦376◦

Chẳng hữu hạn chẳng vô cùng

Tùy tâm duyên khởi chỉ trong niệm này

Hữu tình chẳng biết thương thay

Vô tình mà biết làm Thầy hữu vô

Hữu vô vượt hết xô bồ

Còn niềm Tịch Lặng thành thơ tặng người.

 

 

◦377◦

Bàn tay năm ngón nâng ly

Cà phê tuyệt đẹp diệu kỳ hơn bia

Một say một tỉnh phân lìa

 

Từ tâm như thị tạm chia vui buồn

Cõi người ta cõi vô phương

Đố ai nắm lấy hay buông được gì !

Nếu không thích uống li bì

Cùng ghiền Phật pháp hoặc mê nữ thần

Liễu tri lục thức hồng trần

Hai tay buông nắm bỗng tan vọng tình !

 

 

 

 

◦378◦

Đời vui như thể chiêm bao

Sao em cứ mãi buồn đau thực tình

Lời kinh kệ cũng vô thinh

Sao em cứ mãi rập rình đòi tu

Cuộc trần thế bến sương tù

Chỗ nào chẳng phải giọt mù sa trong

Bổn lai đương xứ thong dong

Xin em chớ có đèo bòng trăm năm

Ngoài ra cũng chớ nên nằm

Ù lỳ một chỗ trăng rằm trăng non

Mặt trăng vốn thật vuông tròn

Chỉ vì mắt thấy có tròn nên vuông

Tròn vuông ấy cũng là còn

Chưa từng có mất một con trăng nào

Bài thơ dở ẹt xin chào

Trao nhau hay nhất một câu khổng lồ

Khổng lồ chưa lộ thành thơ

Thơ thành thập lực còn chờ em yêu !

 

 

◦379◦

Sao em còn mãi tần ngần

Một Chân Thật cũng một lần (…) mà thôi !

Xưa nay đi đứng nằm ngồi

Ra vào phàm thánh chẳng rời xa em !

 

 

◦380◦

Đời đen bạc trắng như mây

Phất phơ theo gió từng ngày lại đêm

Chợt cười vỡ tiếng pháp thiền,

Diệu hoa gieo rắc trang nghiêm cõi nào ?

 

◦381◦

Chùa chiền thanh tịnh như ri

Đời thôi như thế còn gì nữa đâu

Như Lai ứng hóa nhiệm mầu

Phố xanh đi xuống còn sầu như sao ?

 

 

◦382◦

Pháp anh nay đã trong rồi

Tuy còn chưa trắng những lời diệu không

Một đời mò bắt cho xong

Mới hay chỗ đến chưa từng khứ lai !

 

 

◦383◦

Tóc râu chẳng thẹn với người

Vầng trăng sáng láng mỉm cười mây bay

Song tu thiền tịnh mỗi ngày

Non bồng nước nhược riêng bày Phật thân.

 

 

◦384◦

Anh như một đóa hoa trời

Rơi man mác xuống cõi người ngao du

Dẫm chân từng hạt sương tu

Đột nhiên bất động bóng mù sa tan !

 

 

◦385◦

Như trang giấy trắng tuyệt vời

Lắng nghe chữ nghĩa bằng lời từ trong

Ra ngoài rất mực thong dong

Rớt tờ ngôn ngữ tắm sông Diệu Thường !

 

 

◦386◦

Ba lần lộn bốn lần lầm

Nhiều hôm mới biết lộn lầm bữa qua

Bây giờ anh muốn tặng quà

Bằng đôi tay nắm một tòa sắc không.

 

 

◦387◦

Đứng Bờ Này thấy Bờ Kia

Chưa đi đã đến còn chia hai dòng

Mùa xuân hoa nở lòng đòng

Đóa như thường gọi vô thường bước qua

Bước qua như – thể – như – là

Như – lai – như – khứ – như – hà – như – vân

 

◦388◦

“Bách gia chư tử” ngày nay

Cũng là thuở trước đến mai sau này

Nếu ly tứ cú, vui thay !

Sum la vạn tượng hiện bày Nhất Chân.

 

 

◦389◦

Nói lung tung chỉ một Lời

Đi lang thang khắp chẳng rời Chân Không

Vào ra sinh tử phiêu bồng

Đùa vui mộng mị Gọi Tồn Lưu Quy !

 

 

◦390◦

Từ nay Bùi Giáng không còn

Đi về trên những lối mòn Cô Liêu

Sài Gòn phố thị đìu hiu

Trẫm về khép lại những chiều hư vô

Tuy nhiên Bùi Giáng vẫn còn

Bài ca Quần Đảo gửi chuồn chuồn bay !

 

◦391◦

Đập tan dòng mộng xong rồi

Buông tay Hố Thẳm rạng ngời không hoa

Bàn chân bước một ra ba

Đường về chữ Bát tóc lòa xòa bay !

 

 

◦392◦

Một đao dứt tuyệt đoạn thường

Mở mang Tinh Thể xuống đường vân du

Tưng bừng tơ cỏ mù u

Chịu chơi rất mực sương phù du tuôn.

 

 

 

Exit mobile version